Tiếp xúc với bầu trời xanh

Thầy Thích Chân Pháp Ấn, sinh vào năm 1963 tại Việt Nam. Thầy xuất gia năm 1992 và được Truyền Đăng vào năm 1999. Từ năm 2008, Thầy là Viện Trưởng Viện Phật Học Ứng Dụng Châu Âu tại Đức. Câu chuyện này là kinh nghiệm thực tập của thầy và đã được Sư cô Vĩ Nghiêm chuyển ngữ

0
2345

Câu chuyện của Thầy Pháp Ấn

Trước khi tôi trở thành một vị tu sĩ, tôi là một người có nhiều đau khổ. Tôi bị trầm cảm nhưng tôi không biết. Từ nỗi đau đó đã tạo ra một ước muốn sâu sắc trong tôi là đi tìm một cái gì đó, mặc dù tôi không biết chính xác những gì tôi đang tìm kiếm. Tất cả những gì tôi biết là tôi muốn tìm kiếm một  hướng đi, một con đường. Khao khát này bắt đầu rất sớm trong thời thơ ấu của tôi và nó đã có sức ảnh hưởng lớn khi tôi mới mười bốn hoặc mười lăm tuổi.

Tôi tìm kiếm những cuốn sách thiền và theo đuổi các pháp môn khác nhau, bắt đầu từ năm lớp chín, vẫn tiếp tục sau khi tôi rời khỏi Việt Nam sống trong một trại tị nạn rồi sau đó ở Mỹ. Tôi là một sinh viên xuất sắc, nhưng có một nỗi buồn sâu kín trong tôi. Thường nó kéo dài trong nhiều ngày và làm tôi tê liệt, nên tôi không thể cảm nhận được niềm vui của cuộc sống. Tuy nhiên, mọi thứ dường như rất bình thường với tôi. Đôi khi chúng ta đau khổ và chúng ta không nhận thức được khổ đau của mình, vì vậy chúng ta coi nó như là một cái gì đó bình thường.

“Tôi Là Ai?” 

Tôi tốt nghiệp đại học lúc 23 tuổi, tôi có một ước nguyện mạnh mẽ là muốn trở thành một tu sĩ. Tuy nhiên, cha mẹ tôi không muốn điều này, họ khuyến khích tôi tiếp tục học. Vì vậy, tôi đã nghe lời. Sau khi tốt nghiệp, tôi bắt đầu làm việc như một nhà nghiên cứu toán học cho một công ty dầu khí. Tại thời điểm đó, tôi đã thực tập các công án rất nghiêm túc. Một công án là một sự thực tập mà trong đó bạn nêu ra câu hỏi của bạn và cho phép nó đi sâu vào ý thức của bạn. Bạn không tìm một câu trả lời, bất kỳ câu trả lời nào đến với bạn có thể không có giá trị, bởi vì nó xuất phát từ trí tuệ của bạn. Nó có thể chỉ đơn thuần là một tập hợp các ý tưởng nhận thức, là một sự phóng chiếu. Sau đó, khi các điều kiện đầy đủ, tâm thức của bạn sẽ cung cấp câu trả lời cho bạn. 

Tôi đã thực hành công án, “Tôi là ai?” Bất cứ khi nào tôi di chuyển bàn tay của tôi, tôi hỏi: “Ai đang di chuyển bàn tay của tôi?” Khi tôi đi, tôi hỏi, “Ai là người đi bộ?” Khi đi ngủ, tôi hỏi, “Ai đang ngủ?” Tôi tiếp tục đặt câu hỏi, “Tôi là ai?” Câu hỏi này bắt đầu ảnh hưởng rất sâu sắc trong tôi và trong công việc của tôi. Khi tôi hỏi những câu hỏi, “Ai đang suy nghĩ?” thì suy nghĩ của tôi biến mất. Tuy nhiên, Tôi cần phải suy nghĩ để giải quyết những vấn đề của con người và phải làm việc để kiếm sống. 

Tôi rơi vào một cuộc khủng hoảng tinh thần rất lớn. Tôi không biết đâu là đường đi tốt nhất cho cuộc đời mình, nhưng tôi biết rằng tôi muốn trở thành một tu sĩ. Tuy nhiên, tôi thương gia đình rất nhiều, và muốn tôn trọng những mong ước của họ, vì vậy tôi không thể cất bước ra đi. Tôi ngừng làm việc cho công ty dầu khí và làm một giáo sư để có thêm thời gian thực tập thiền và nhìn sâu vào những gì tôi muốn cho làm cuộc đời mình.

Tôi chia sẻ với giáo sư hướng dẫn của mình, ước mơ từ lâu của tôi là muốn trở thành một tu sĩ. Ông khuyên tôi, “một lần trong cuộc đời của bạn, bạn phải lắng nghe trái tim của mình. Nếu không, bạn sẽ hối tiếc ” Ông vui lòng cho tôi sự lựa chọn thử làm một vị tu sĩ.  Nếu không thích nó, tôi có thể quay trở lại trường đại học, và ông sẽ cho tôi một cơ hội. Ngay cả bây giờ, khi nói về ông ấy, tôi cảm thấy rất xúc động và biết ơn ông đã cho tôi lời khuyên này. Tôi gom tất cả đồ đạc của mình và gửi chúng về nhà. Ngày 26 tháng 3, năm 1992, tôi rời Mỹ để trở thành một tu sĩ. Tôi đã không nhận ra rằng, điều đó là một cú sốc cho gia đình tôi.

Khi đến Làng Mai, tôi đã thực tập nhưng không có nhiều niềm vui. Tôi lắng nghe những lời giảng của Thầy về giây phút hiện tại, về chế tác niềm vui và hạnh phúc, nhưng một nỗi buồn sâu xa vẫn còn trong tôi. Tôi đã cố gắng hết sức mình sống trong giây phút hiện tại, ở đây và bây giờ, và nuôi dưỡng hạnh phúc. Nhưng tôi không thể tiếp xúc với hạnh phúc chân thật.

Sau ba năm thực tập, tôi bắt đầu hướng dẫn các khóa tu trên khắp thế giới. Tôi mời mọi người thực tập sống hạnh phúc trong giây phút hiện tại. Nhưng tôi ý thức rằng, vẫn còn đó một khối buồn ở chiều sâu tâm thức tôi, ngăn cản tôi thực sự hạnh phúc. Một lần, tôi sang Nga hướng dẫn khóa tu. Một cư sĩ nữ, người đã giúp đỡ tôi tổ chức khóa tu và cũng là một người bạn, cô ấy đã cởi mở chia sẻ: “Thầy đã nói một bài pháp thoại rất hay về hạnh phúc trong giây phút hiện tại. Nhưng nó thực sự làm con bối rối bởi thầy trông không giống như người có nhiều hạnh phúc. Nhìn thầy lúc nào cũng buồn”. Cô ấy có lý khi hỏi như vậy, vì không biết sự thực tập của tôi có hiệu quả hay không. Tôi thường giảng dạy chế tác hạnh phúc và sống trong giây phút hiện tại, nhưng vẫn còn đó một khối buồn trong tôi. Lúc đó tôi đã tu được sáu hoặc bảy năm.

Tôi có rất nhiều câu hỏi về cuộc sống. Cuộc sống có ý nghĩa gì? Có một cái gì đó được gọi là thực tại mà khi tôi tiếp xúc? Khi có cơ hội, tôi đều đặt câu hỏi với Thầy.

Thầy đã cố gắng giúp tôi tiếp xúc với vẻ đẹp của cuộc sống xung quanh. Khi làm thị giả cho Thầy, Thầy thường nói: “Hãy nhìn xem! Pháp Ấn! Con không nhìn thấy bầu trời xanh tuyệt đẹp sao? ” Trong những lúc tôi đặt câu hỏi thì Thầy rót trà mời tôi thưởng thức. Trong khi đi thiền hành, Thầy dừng lại, chỉ vào một bông hoa và dạy tôi “Hãy nhìn xem! Pháp Ấn! bông hoa rất đẹp” hoặc Thầy chỉ một đám mây và hỏi “Con không nhìn thấy đám mây đẹp sao?”. Thầy đã rất từ bi. Thầy đã không dạy tôi lý thuyết. Thầy muốn tôi trực tiếp nếm trải niềm vui và hạnh phúc.

Chạm vào hình ảnh quá khứ 

Tôi đấu tranh rất nhiều với bệnh trầm cảm của tôi. Có những khoảnh khắc trong suốt giờ ngồi thiền, tôi mời nỗi buồn của tôi đi lên và ôm ấp nó. Nhìn vào ánh nắng xuyên qua cửa sổ, tôi chảy nước mắt. Một nỗi buồn đơn thuần tràn ngập trong tôi. Khi tôi ôm ấp nỗi khổ của mình, những ký ức từ từ nổi lên, và gốc rễ nỗi buồn của tôi bắt đầu lộ diện. Hình ảnh này đến hình ảnh khác. Ở trong dòng kinh nghiệm quá khứ, tôi vẫn tiếp tục quay trở lại với hơi thở, ý thức về thân thể mình. Làn sóng nỗi buồn trở lại, ngày càng nhiều, rồi nó từ từ lắng dịu xuống. Tôi tiếp tục quay về với cảm thọ, ôm ấp nó, và quan sát nó. Tôi nhìn thấy nhiều hình ảnh khác nhau từ quá khứ của tôi. 

Tôi phát hiện ra rằng tôi đã bị thương như một đứa trẻ trong cuộc chiến tranh Việt Nam. Tôi sinh ra trong một vùng nông thôn của miền Trung nước Việt. Ở đó, chiến tranh rất là mãnh liệt. Mỗi đêm, tôi nghe tiếng bom nổ ở xa xa.  Những người sống xung quanh tôi, đã có người bị bệnh tâm thần, vì áp lực của cuộc chiến tranh đã đè nặng lên họ. Có những người lính đã cởi hết quần áo và chạy rong ở ngoài đường phố. Tôi nhớ một người phụ nữ sống cạnh nhà tôi, la hét và khóc mỗi đêm. Tôi thường nghe tiếng cô ấy rên rỉ trong bóng tối. Tôi cảm thấy thương xót cô ấy và cũng có rất nhiều sợ hãi.

Gia đình tôi sống gần một căn cứ không quân, máy bay chiến đấu thường bay vào lúc giữa đêm khuya. Họ đã bay trên các mái nhà. Âm thanh phát ra rất lớn, em trai tôi, ngủ bên cạnh thường ngồi dậy và la hét cùng với tiếng máy bay phản lực, trong giấc ngủ của mình.  Tôi là anh, lớn hơn em một tuổi, tôi tỉnh dậy và nhẹ nhàng đẩy em nằm xuống ngủ trở lại. Chuyện đó đã xảy ra gần như mỗi đêm.

Tôi sống với rất nhiều nỗi sợ hãi. Một hoặc hai lần trong năm, những người cộng sản tấn công ngôi làng của chúng tôi. Những ngôi nhà bị đốt cháy. Chúng tôi đã thoát khỏi. Một lần, trong một cuộc tấn công, khi ba tôi đang đứng, có một cái gì đó rơi xuống đất, ông cúi xuống. Ngay lúc đó, một viên đạn ném vào cái hộp phía sau lưng ba  tôi. Nếu ông đứng, ông sẽ bị giết. May mắn viên đạn đã bỏ qua cho ba tôi và chỉ phá vỡ cái hộp. Chỉ trong một tích tắc là ông đã có thể bị giết chết.

Theo thời gian, những người lính miền Nam Việt Nam đến hiệu thuốc của cha mẹ chúng tôi và bắn vào các kệ thuốc. Họ cầm một quả lựu đạn và đe dọa sẽ ném nó nếu chúng ta không đi ra. Sau đó, họ vào chỗ tính tiền, lấy tiền và thuốc, bất cứ thứ gì họ muốn. Không có luật pháp can thiệp, vì vậy họ đến rất thường xuyên, lấy tiền và thuốc men. Họ sử dụng ngôn ngữ khắc nghiệt. Họ bắn bất cứ nơi nào họ thích.

Từ từ nhưng chắc chắn, tôi quay trở lại quá khứ để tiếp xúc tất cả những hình ảnh này khi tôi đang ngồi thiền. Sau đó, tôi nhìn thấy hình ảnh của bản thân mình là một cậu bé. Tôi nghĩ rằng, tôi chỉ là một cậu bé bốn hoặc năm tuổi. Tôi đã núp trong một tủ thuốc. Nhìn ra, tôi có thể nhìn thấy những người lính ở phía trước nhà tôi- người Mỹ và người Việt trong đồng phục ngụy trang. Họ mang theo các loại thiết bị, với nhiều vũ khí chiến tranh, và dựng trại vào một buổi chiều mưa phùn. Khi tôi nhìn ra ngoài, tôi cảm thấy rất sợ hãi. 

Trong lúc ngồi thiền, tôi đã nhớ rõ ràng rằng cậu bé nói với chính mình, “không có tương lai và tôi không muốn lớn lên. Điều gì? Nếu tôi lớn lên, tôi sẽ giống như những người đàn ông mang súng, hoặc là tôi sẽ giết một ai đó hoặc bị giết bởi một người nào đó “Khi nhìn lại, tôi tự hỏi mình: làm thế nào tôi có thể có một ý nghĩ như vậy khi tôi còn nhỏ, chỉ có bốn hoặc năm tuổi? Sự việc này tiếp tục ảnh hưởng đến tôi mà tôi không hay biết. 

Khi bảy hay tám tuổi, tôi bắt đầu vẽ những khuôn mặt người. Tôi dành nhiều thời gian ở trong phòng, nhìn vào báo chí và vẽ những khuôn mặt đẹp. Tôi vẽ như thế khoảng chừng năm năm, cho đến khi chiến tranh kết thúc. Trong chiều sâu tâm thức của cậu bé đó có một niềm tin rằng con người độc ác và xấu xí. Tôi  chỉ  thấy mặt tiêu cực của con người, vì vậy tôi đã vẽ khuôn mặt xinh đẹp như một cơ chế bảo vệ. Tôi tích lũy một số bản vẽ các khuôn mặt, nhưng vì chiến tranh, chúng tôi đã bỏ trốn vào Nam và tôi mất tất cả chúng. 

Khi tôi học lớp năm, lớp sáu, mỗi ngày lúc mặt trời lặn, khoảng năm đến sáu giờ chiều, tôi trải qua một cơn đau ở trán, mà bây giờ tôi hiểu là chứng đau nửa đầu. Tôi không thể chịu đựng được, cha tôi đưa tôi đến bệnh viện, nhưng các bác sĩ không thể tìm ra nguyên do. Khi chiến tranh kết thúc, chứng đau nửa đầu cũng giảm đi. Nhờ thiền định, bây giờ tôi hiểu những gì đã xảy ra. Vào lúc hoàng hôn, những người lính đã đến và cắm trại ở phía trước nhà tôi. Đó cũng là lần đầu tiên tôi đã nghĩ rằng cuộc đời của tôi không có tương lai, rằng cuộc sống không có ý nghĩa, và tôi không muốn lớn lên. Bất cứ khi nào mặt trời lặn, cảm giác này lại được kích hoạt. Bệnh trầm cảm của tôi đã được kích hoạt bởi ánh hoàng hôn. 

Nhận thức mới 

Tôi đã ôm ấp khối buồn này và có xu hướng co rút lại trong nhiều năm. Đôi khi, dường như không có hy vọng. Nhiều lần Thầy nói với tôi rằng bầu trời xanh thực sự rất đẹp, nhưng tôi không thể tiếp xúc với trời xanh. Nhiều anh chị em trẻ đã đến Làng  sống, họ không gặp nhiều khó khăn. Họ hạnh phúc và chơi với nhau rất vui. Nhưng tôi không bao giờ có thể nếm được niềm vui như vậy. Vì vậy, tôi cảm thấy cô đơn trong tăng thân. Tôi cô đơn với cuộc chiến của riêng mình, tôi đã cố gắng ôm ấp nỗi buồn này bất cứ khi nào tôi có cơ hội. 

Tôi đã học cách nhìn thẳng vào gốc rễ của nhận thức mình. Nguyên nhân của nỗi buồn là do nhận thức mình sẽ không có tương lai, mình không muốn lớn lên bởi vì cuộc sống rất là xấu xí. Lúc đầu, tôi đã không hiểu làm thế nào chuyển hóa điều đó, nhưng dần dần, tôi đã học được. Tôi đã tạo sự cân bằng tâm thức mình bằng năng lượng của niềm vui và hạnh phúc trước khi tôi có thể ôm ấp nỗi đau này. Trong những năm qua, tôi cố gắng hết sức ôm ấp cảm xúc của mình. Tôi đã học được rằng: không thể tách khỏi nhận thức tôi là một cậu bé đã có suy nghĩ cuộc đời mình sẽ không có tương lai. Sau nhiều năm thực tập, tôi có thể thanh lọc, chuyển hóa cảm thọ này và nuôi dưỡng một nhận thức mới tích cực hơn về cuộc sống.

Ở Xóm Thượng, có một con đường thiền hành, từ đó chúng ta có thể ngắm hoàng hôn. Nhiều lần, khi mặt trời lặn, có nghĩa là nỗi buồn của tôi sẽ đến. Tôi thực tập thiền hành dọc theo con đường này, giữa cảnh mặt trời lặn, và nước mắt lại chảy. Với mỗi bước chân, tôi nói với chính mình: “Ở đây thực sự đẹp, ở đây thực sự đẹp”, tôi nói:” Tôi thực sự hạnh phúc. Tôi thực sự hạnh phúc”. Tôi đã rèn luyện bản thân mình như thế. Bài tập này không bạo động với chính mình, thay vào đó, nó làm phát khởi một nhận thức mới. Tôi cố gắng nhìn vào mỗi bông hoa bên đường, nhìn vào mỗi hòn sỏi, và nói, “Tôi thực sự hạnh phúc. Chiến tranh đã đi qua. Tôi không sống trong thời gian chiến tranh nữa. Ok, an toàn. Cuộc sống có ý nghĩa. Nó rất đẹp”. Tôi luyện tập điều này thường xuyên trong nhiều năm, và đã xây dựng một nhận thức mới để cân bằng với nhận thức của em bé ngày xưa.

Chúng ta phải rèn luyện chính mình để phát triển một nhận thức mới. Lúc đầu, nhận thức này còn yếu. Nó chỉ là một bộ xương gầy, không có thịt. Trong nhiều năm thực tập, chúng ta tạo thêm thịt, để có thêm một lớp dày hơn xung quanh nhận thức mới của mình. Như tôi đã nói với bản thân: “Ở đây thực sự đẹp”, tôi đã cố gắng cảm nhận vẻ đẹp và hạnh phúc. Tôi tiếp tục xây dựng các lớp thịt để cân bằng khối đau khổ mà tôi đã trải qua. Trong những năm qua, từng chút một, nó đã được trị liệu.

Điều kiện thêm vào để chuyển đổi nhận thức, tôi thay đổi cách ăn của mình. Khoảng năm hoặc sáu giờ tối, ruột của tôi có vấn đề, nó không thể tiêu hóa thức ăn, và tôi bị đầy hơi. Bệnh trầm cảm đã đi vào cơ thể và ảnh hưởng đến ruột già của tôi. Tôi quyết định không ăn tối. Tôi đã làm điều này 2-3 năm. Thật ngạc nhiên, ruột già đã được chữa lành, bệnh trầm cảm cũng được chuyển hóa. 

Sự chuyển hóa đã xảy ra cho cả thân và tâm, bởi vì nỗi buồn và bệnh trầm cảm của tôi đã trở thành một phần cơ thể mình. Chúng ta phải thanh lọc từ thân đến tâm. Tôi đã mất một thời gian dài để chuyển hóa được khối buồn và bệnh trầm cảm của mình, bằng cách nhìn sâu vào thức ăn mà mình tiêu thụ, chăm sóc tốt bản thân, nhịn ăn, tập thể dục, và xây dựng một nhận thức mới. 

Tôi có thể cảm nhận bầu trời xanh 

Bảy hay tám năm sau, trong suốt mùa xuân năm đó, tôi đã ở trên Cốc của Thầy. Thầy tổ chức ngày xuất sĩ, các anh chị em chơi bóng chuyền, nấu ăn, và làm barbecue. Tôi đứng ở ngoài hiên, nhìn mọi người chơi vui vẻ. Tuy không tham gia nhưng tôi đứng gần họ và nhìn những cây bạch dương trụi lá đứng giữa bầu trời xanh mùa xuân. Tôi theo hơi thở và thực hành thần chú Thầy dạy. “Tôi ở đây cho bạn. Thở vào, tôi ý thức rằng cây bạch dương có đó, bầu trời xanh có đó. Thở ra, tôi thực sự ở đây cho bạn.” 

Tôi theo hơi thở một thời gian dài, duy trì sự tiếp xúc với cây bạch dương và bầu trời xanh. Đột nhiên, lần đầu tiên, tôi có thể cảm thấy bầu trời xanh. Nước mắt chảy dài trên má. Tôi chỉ đứng đó khóc. Tôi đã có thể tiếp xúc với niềm vui và hạnh phúc từ sâu thẳm trong tôi ngay giây phút đó. Ngày hôm đó, bầu trời xanh rất đẹp. Cây dương rất đẹp. Sau bảy hay tám năm thực tập, cuối cùng tôi đã có thể chạm vào tất cả những điều đó. 

Ngày nay, tôi vững chãi hơn. Sự tức giận, sự bình tĩnh, nỗi buồn và bệnh trầm cảm đã có nhiều chuyển hóa. Sau nhiều năm thực tập, tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi đã chữa lành thân bệnh cũng như tâm bệnh. Tôi không còn giận nhiều. Tôi không bị mắc kẹt vào nỗi buồn và trầm cảm của mình nhiều. Điều rất quan trọng là phải xác định được sự khởi đầu của một nhận thức tiêu cực, trước khi nó biến thành một tâm hành hay một khối cảm thọ mạnh. Chúng ta có thể ôm ấp và hiểu nó, trước khi nó bắt đầu ảnh hưởng đến cuộc sống và các mối quan hệ của chúng ta.

BÌNH LUẬN/ COMMENT

Please enter your comment!
Please enter your name here