Phát nguyện xuất gia

0
5429

Bạch Thầy, 

Con đang rất bế tắc trong cuộc sống, và dường như trong tâm trí con đang có rất nhiều điều không thể nào đưa ra câu trả lời cho mình. 

Gia đình con khó khăn, ba mẹ nuôi con ăn học đến khi Tốt nghiệp Cao đẳng kế toán và bao nhiêu hi vọng đặt hết vào con. Hi vọng con có thể được hạnh phúc và phụ giúp ba mẹ trong việc trả nợ. Con vừa ra trường, chưa có việc làm. Nhưng con cảm thấy cuộc đời này khổ đau thì nhiều mà niềm vui thực sự trong con quá ít ỏi. Chuyện tiền bạc khiến con suy nghĩ rất nhiều, con dường như bất lực khi chưa thể phụ giúp ba mẹ như ước nguyện. Rồi đến tình cảm lứa đôi cũng khiến con đau khổ không ít. Mối tình đầu của con bắt đầu với thầy giáo đã có vợ. Gia đình thầy không hạnh phúc và thầy muốn li dị để đến với con. Tuy cả hai rất yêu thương nhau nhưng con đã khuyên thầy nên hàn gắn gia đình vì con trai của thấy chỉ mới ba tháng tuổi. Và con đã rời bỏ tình cảm ấy.

Bốn năm sau con quen một người khác, thật sự đó là một người đàn ông tồi tệ. Vì nhận ra sự gian dối của người đó mà con đã chia tay, không những người đó không đồng ý mà còn nhục mạ con, làm phiền đến gia đình con, dùng những lời lẽ, hành động không phải là một con người để hành hạ con. Con cũng chỉ biết im lặng, đổi số điện thoại và đến tỉnh khác làm việc. Chuyện tình cảm của con khiến ba mẹ con hết sức đau lòng. 

Sau đó ít lâu con phát hiện con có thai, con không đủ dũng cảm và năng lực tài chính để giữ bé lại. Con đau khổ, dằn vặt và tự trách bản thân rất nhiều. Một mình con cố gắng vượt qua, Con không thể nói với ba mẹ vì sợ ba sẽ bị tăng huyết áp, sẽ thêm một lần nữa nhọc lòng vì con và quan trọng nhất là ba mẹ sẽ mất hết niềm tin, hi vọng ở con.Trong lúc con khó khăn và tuyệt vọng, anh họ con là người chăm sóc và lo lắng cho con. Anh biết chuyện và giúp đỡ con trong cuộc sống rất nhiều. Dần dần con và anh có tình cảm với nhau. Con biết rằng Con và anh sẽ không thể nào đến được với nhau cho dù pháp luật không cấm nhưng dư luận xã hội, ba mẹ con sẽ không chấp nhận chuyện này. Và con đã quyết định rời xa anh.

Gia đình con có truyền thống theo Bụt, nhận ra sự nhọc nhằn của ba mẹ, của hai chị gái đã có chồng mà cũng không được hạnh phúc và cả những chuyện con trải qua không mấy hạnh phúc nên con đã xin ba mẹ cho con xuất gia. Vì niềm tin và hi vọng ở con quá nhiều khiến ba mẹ không nỡ cho con đi, một phần là vì kinh tế khó khăn ba mẹ lo sợ không có gì để cúng dường. 

Con chưa bao giờ làm hại bất kì một ai, luôn nhận định đúng sai nhưng chuyện tình cảm của con sao lại xảy ra như vậy khiến con rất đau đớn. Phải chăng đó là nghiệp kiếp trước của con? Con nhận ra rằng con chỉ có thể tìm được niềm an vui khi ở Chùa, khi được dự khóa tu cùng các bạn, khi được nghe quý Thầy giảng pháp và con muốn trả nghiệp, muốn tự mình mang lại niềm vui cho gia đình, người thân và những người xung quanh con, muốn tìm một nơi thanh tịnh để con tu học. Liệu ước nguyện xuất gia như vậy có gọi là trốn tránh không? Con có nên đi làm vài năm để trả nợ cho ba mẹ xong rồi con mới đi hay không?

Con rất thương ba mẹ, nhìn thấy ba mẹ khổ nhiều thật sự con không đành lòng đi xuất gia mà không nói lời nào. Con nên làm gì lúc này thưa thầy.

                                                              Vườn thiền ngày… tháng….năm

Em thương,

Được làm người xuất gia là một may mắn lớn trong đời. Đến bây giờ chị vẫn thấy quyết định xuất gia là một quyết định đúng đắn. Tuy nhiên con đường nào nó cũng có chông gai thử thách, nó không phải luôn bằng phẳng như mình tưởng đâu em. Nhưng bên cạnh đó mình có những pháp môn tu tập giúp mình vượt qua khó khăn bằng tình thương và sự hiểu biết chứ không phải bằng cách hành xử theo cảm tính, theo thói quen đời thường. Đó là sự khác biệt lớn nhất giữa người tu và người đời, chính vì cách sống hướng thiện như vậy đã đem lại cho người xuất sĩ nhiều bình an và hạnh phúc.

Chị kể cho em nghe một kinh nghiệm của đời chị.Ngày trước gia đình chị cũng nghèo lắm. Khi các chị em chị vào đại học ba mẹ chị không đủ sức lo cho các con, nhưng sợ các con không được học hành đến nơi đến chốn nên mẹ đã vay mượn tiền trang trải cho các con ăn học. Đến khi từng người tốt nghiệp ra trường thì ai cũng lo làm ăn để giúp gia đình trả nợ. Năm đó chị vừa tốt nghiệp đại học thì ước nguyện muốn xuất gia cứ thôi thúc mãi trong tâm.Chị quyết định đi xuất gia trong khi đó ba mẹ và hai chị rất buồn.Và trong lòng chị cũng có một nỗi bâng khuâng giống em bây giờ, vì mình chưa giúp gia đình thoát khổ, ba mẹ còn nợ nần mà mình bỏ đi như vậy không đành.Lúc đó bồ đề tâm chị dũng liệt phi thường lắm chị đã quỳ suốt đêm để xin ba me cho đi xuất gia.Mẹ chị không ngăn cản chị nhưng sợ chị cực khổ khi phải sống đời sống tu sĩ.Nhưng vì ước nguyện xuất gia quá mạnh nên chị chấp nhận tất cả. Chị đã vào thiền viện hành điệu thức khuya dậy sớm, gánh nước, tưới phân, trồng rau, làm ruộng… chị làm tất cả công việc của chùa giao cho, mà các công việc đó trước đây mình chưa hề làm bao giờ, nên cũng vất vả lắm. Nhiều lúc rảnh rỗi chị nhớ đến gia đình, và cảm thấy mình chưa làm được gì để giúp gia đình cả. Những lúc có thức ăn ngon, vui chơi chị lại nhớ đến gia đình không biết giờ này em mình có đủ tiền nộp học không? Ba mẹ có kiếm được tiền trang trải qua ngày không?Mình đi tu vì muốn giúp mọi người thoát khổ mà bây giờ không giúp được ba mẹ mình thì mình giúp được ai đây? Ở trong chùa mà lòng bất an khi nghĩ về gia đình, lúc đó chị chưa xuống tóc chỉ hành điệu được 6 tháng thôi. Cuối cùng chị quyết định ra về đi làm giúp đỡ gia đình trả nợ nần xây nhà cửa đàn hoàng rồi mới xuất gia trở lại. Chị đã giữ ước nguyện xuất gia ấy trong suốt 7 năm trời đi làm phụ giúp gia đình, và đó cũng là thời gian chị chuẩn bị tư tưởng cho gia đình rằng chị sẽ đi xuất gia trở lại. Mặc dù trong thời gian đó chị cũng có nhiều người theo đuổi nhưng chị chỉ xem là bạn bè thôi, chị luôn giữ một khoảng cách nhất định nên lúc chị quyết định xuất gia, chị không vướng bận chuyện tình cảm và chị cũng không làm khổ họ nhiều. Chị vẫn thực tập ngồi thiền mỗi buổi sáng tối, cũng nghe pháp thoại bằng CD và tự học kinh điển, đọc thêm sách Phật giáo để chuẩn bị cho mình một ít vốn liếng tu tập trước khi đi tu trở lại. Ngày nghỉ chị thường đi chùa cùng thực tập và làm việc với quý sư cô, nhờ đó mà chị được sư bà quý sư cô dạy dỗ chăm sóc để chị tiếp tục nuôi dưỡng bồ đề tâm.

Lần đi xuất gia sau này chị cảm thấy bình an, gia đình chị cũng hoan hỷ đưa chị vào tu viện.Có một điều mầu nhiệm đã xảy ra cho chị. Em biết không trong suốt bảy năm đó chị chỉ làm đủ trang trải cuộc sống của chính chị và phụ giúp được một tí cho gia đình thôi, nhưng đến năm thứ bảy chị cảm thấy mình thật sự muốn xuất gia trở lại, chị đã đứng trước bàn thờ nhà chị và tâm sự với Bụt rằng con rất muốn đi xuất gia nhưng hiện giờ gia đình con còn nợ nần chưa trả hết, con nguyện làm việc kiếm đủ tiền trả nợ cho gia đình xong là con đi tu. Thật là mầu nhiệm, sau đó chị nhận được một hợp đồng làm việc ngoại giờ chỉ trong vòng hơn một tháng chị đã kiếm một số tiền khá lớn đủ để trang trải hết số nợ cả gốc lẫn lãi còn lại của gia đình.Nếu tính ra thì số tiền đó chị phải làm việc dành dụm nhiều năm tháng mới đủ.Khi vừa đủ là chị buông ra và đi tu. Điều may mắn cho chị là chị biết dừng lại không chạy theo tiền tài, biết lúc đó đã đủ trả nợ rồi thì ngừng, xin nghỉ việc rồi đi xuất gia, mọi chuyện diễn ra êm đẹp và lòng mình thanh thản bình an vô cùng không còn nhiều suy nghĩ rối bời lo toan như lần trước. Lúc ra đi trong tâm trạng ấy chị biết rằng chuyến đi này chị sẽ thành công. Và chị thật sự đã trở thành sư cô như chị mong muốn. Nếu em phát bồ đề tâm dũng mãnh nhờ nguyện lực ấy tạo ra phước đức giúp em có thể trả nợ cho gia đình mình rồi đi xuất gia. Mình đi xuất gia với tâm trạng không còn phải vướng bận lo toan cho gia đình thì mình dễ dàng hạnh phúc và đặt hết tâm trí vào con đường tu học và phụng sự của mình em à. Có lẽ do phước duyên chị kém nên mới mất bảy năm nhiều khi em có nhiều thuận duyên hơn có thể chỉ vài tháng em có thể làm quyết định xuất gia và vượt qua được những lo toan về gia đình. Còn chuyện mình đi tu thì gia đình mình cũng không cần phải cúng dường gì cả. Họ đã hiến tặng đứa con cho Tam Bảo rồi. Sự tu tập của em chính là phẩm vật cúng dường lớn nhất của gia đình và dòng họ. Em biết không chị rất có niềm tin là khi mình đi tu, nếu mình tu tập đàn hoàng thì gia đình mình có nhiều chuyển hóa lớn. Càng ngày gia đình chị càng ổn định, các chị của chị làm ăn khá giả lo cho ba mẹ đầy đủ. Phước đức tu tập của mình nó lớn lắm em à. Một người đi tu chín họ được nhờ đó em. Đừng tưởng rằng khi mình đi tu là mình không giúp được gì cho gia đình cả mà trái lại mình giúp được nhiều lắm em à. Em biết không khi ba mẹ chị nghĩ về chị cảm thấy bình an và hạnh phúc, đến bây giờ ba mẹ chị thấy rằng quyết định xuất gia của chị là sáng suốt nhất, chị không làm khổ ba mẹ phải lo cho chị về chuyện chồng con, rồi lại phải lo lắng chăm sóc cho cháu ngoại… mình nên thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó mà tận hưởng cuộc sống và thực hiện được lý tưởng của mình phải không em?

Ng thương, ý niệm xuất gia là một ước muốn cao đẹp, thánh thiện. Phát khởi tâm niệm ấy là mình đã gieo những hạt giống tốt trong đất tâm nên em cần nuôi dưỡng tưới tẩm cho ước nguyện này được lớn lên. Em có thể liên lạc bằng facebook với các anh chị em trong nhóm Tang than sen bup để cùng thực tập với các bạn ấy. Nếu thấy mình cần có một nơi tu tập thử nghiệm cuộc sống người xuất gia, thì em cũng liên hệ với các bạn ấy giới thiệu hướng dẫn em vào chùa để thực tập. Quý sư cô sẽ giúp đỡ hướng dẫn em từng bước vào nếp sống mới. Cuộc sống người xuất gia khác với những gì mình tưởng lắm em à. Mình phải thực sống thực trải nghiệm mới thấy được nó như thế nào, rồi sau đó mình quyết định cũng không muộn.

Vài lời tâm sự với em, chị chúc em có những quyết định thông minh sáng suốt, giữ vững bồ đề tâm để có một cuộc sống hạnh phúc cho chính bản thân cho gia đình. Chúc em sớm thực hiện được lý tưởng cao đẹp của mình.

Thương mến.

BÌNH LUẬN/ COMMENT

Please enter your comment!
Please enter your name here