Dặn dò

0
2920

Tối nay khi đọc lại bài thơ dặn dò của Sư Ông sáng tác trong những năm tháng quê hương còn chiến tranh, lòng con lại bồi hồi xúc động. Thầy đã viết bài thơ này gửi cho các anh chị em tác viên trong trường thanh niên phụng sự xã hội ngày xưa, Thầy muốn gieo vào lòng đất tâm của chúng con một tình thương vô điều kiện. Hãy xóa đi những đau thương mất mát của chiến tranh bằng lòng từ bi thương yêu lân mẫn, những giọt máu đã nhỏ xuống hãy cho nó tan vào lòng đất mẹ “để sáng mai đây luân hồi thành những bông hoa mới”. Suối nguồn thương yêu dâng tràn trong từng con chữ, làm dịu mát bao tâm hồn khô cằn khổ đau, dập tắt ngọn lửa hận thù bằng những giọt nước từ bi. Thông điệp thương yêu đã cất lên và vẫn còn vang vọng đến bây giờ.  Qua rồi năm tháng chiến tranh khốc liệt nhưng lời dặn dò của Thầy vẫn là chiếc chìa khóa vạn năng mở cánh cửa trái tim khép kín hoen ố bởi các nỗi đau chất chồng theo năm tháng của chúng con. Xin mở toang cánh cửa tâm hồn ra để những giọt nước từ bi xoa dịu vết thương lòng, biến sa mạc khô cằn trở thành thảo nguyên xanh tươi:

Xin hứa với tôi hôm nay

Trên đầu chúng ta có mặt trời

Và buổi trưa đứng bóng

Rằng không bao giờ em thù hận con người

Thầy Pháp Độ và Pháp Khôi hát bài Dặn dò (Tiếng Việt và Tiếng Anh) – Alone again

Dù con người

Có đổ chụp trên đầu em

Cả ngọn núi hận thù

Tàn bạo,

Dù con người

Giết em,                                                       https://www.youtube.com/watch?v=uyiUpyMb4SA

Dù con người

Dẫm lên mạng sống em

Như là dẫm lên giun dế,

Dù con người móc mật moi gan em

Đầy ải em vào hang sâu tủi nhục,

 

 

Em vẫn phải nhớ lời tôi căn dặn :

Kẻ thù chúng ta không phải con người.

Xứng đáng chỉ có tình xót thương

Vì tôi xin em đừng đòi điều kiện

Bởi không bao giờ

Oán hờn lên tiếng

Đối đáp được

Sự tàn bạo con người.

Có thể ngày mai                         

Trước khuôn mặt bạo tàn

Một mình em đối diện.

Hãy rót cái nhìn dịu hiền

Từ đôi mắt

Hãy can đảm

Dù không ai hay biết

Và nụ cười em

Hãy để nở

Trong cô đơn

Trong đau thương thống thiết

Những người yêu em

Dù lênh đênh

Qua ngàn trùng sinh diệt

Vẫn sẽ nhìn thấy em.

Tôi sẽ đi một mình

Đầu tôi cúi xuống

Tình yêu thương

Bỗng trở nên bất diệt

Đường xa

Và gập ghềnh muôn dặm

Nhưng hai vầng nhật nguyệt

Sẽ vẫn còn

Để soi bước cho tôi.

 

BÌNH LUẬN/ COMMENT

Please enter your comment!
Please enter your name here