Ta gởi gió chút tình sầu viễn mộng
Đến xa xôi ở mãi cõi vô cùng
Chiều bỗng chốc biến thành chiều hoang mạc
Ta hóa thành tên lãng tử đi rong
Tay ôm mãi mỗi cây đàn cũ rích
Khúc du ca chép trên vạt áo hờn
Mắt đăm đắm gởi mộng vào cuộc lữ
Dây tơ mềm run rẩy giọt sầu tuôn
Chiều vô tận hay gió đời vô tận?
Ta tìm Ta lạc lõng giữa trần gian
Hương chưa tan, tiếng chuông cũng chưa tan
Ta nhắm mắt nghe hồn mình rạn vỡ
Sầu nào nhẹ khi ngồi nghe nhịp thở!
Buồn nào nguôi khi lặng ngắm trăng tàn!
Biển Lăng Già sóng vẫn vỗ chưa an
Một Sát na ta đi hoài hết kiếp!
Một Sát na có sinh và có diệt
Có buồn vui đau khổ lẫn yêu thương
Gió về đâu hỡi ngọn gió vô thường?
Cho Ta gởi chút tâm tình viễn mộng.
VT – Giữa mùa Sen cuối.