Chén Rượu Hoàng Hoa

0
2749

Tay nâng bình sứ dịu dàng rót khẽ. Một tia nắng Thu lấp lánh thơm ngát hương hoa Cúc, êm đềm chảy xuống chén men thanh mảnh. Chén tròn như vầng trăng mười sáu. Rượu vàng như ánh trăng mùa Thu. Tất cả hòa quyện với nhau như một bản tình ca miên viễn qua miền Thu thảo.

Hương mê ly trên mũi, vị nồng nàn trên môi. Dường như đâu đây còn thấp thoáng vạt áo bào lưu luyến buổi chia tay, dường như trong không gian còn đọng lại tiếng rơi thánh thót của những giọt nước mắt trên chén Hoàng hoa tiễn biệt.

Hương sầu bất tận trong từng giọt rượu, ngan ngát trên tay áo, bâng khuâng trên tóc, say khướt trong hồn, cả một trời Thu cô liêu và diễm ảo cô đọng trong chén rượu Thu vàng !

Đường mênh mông
Đường mênh mông
Khói Thu như giấc mộng
Lau Thu gầy bến sông
Rượu Thu tay rót một dòng
Liên miên bất tận sầu không lối về.

( Rượu Thu – Viên Trân )

Gió Thu chướm thổi, mây như cao hơn, trời như xanh hơn, tóc như bạc hơn, tình như buồn hơn và khóm Cúc bên hiên cũng dường như gầy hơn một chút.
Rồi mưa và gió lạnh thiết tha, cả vườn cây ủ rũ, chiều thêm hắt hiu mỗi lúc mưa Ngâu, đêm thêm cô liêu mỗi khi sương mờ nguyệt bạch.

Khóm Cúc vẫn yểu điệu một cách kiêu sa! Mặc cho mưa, mặc cho lạnh lẽo và cô quạnh, những nụ cúc gầy vẫn an nhiên cười nụ và tao nhã bất phàm…

Chợt một sáng mai nhìn qua song thưa, nép mình bên giậu tre là những đóa Cúc rạng rỡ, mùa Thu bất ngờ khoe sắc. Vàng mơ và mộng mị như Trăng!

Hương Cúc ở đâu nhỉ ? Ta bâng quơ thầm hỏi. Ngón tay lướt thật khẽ lên giọt sương trên cánh mỏng, chạm nhẹ lên môi. Hương chẳng hề ở đó! Cúi xuống giậu tre, hương chợt thoáng thật xa! Gió thổi qua chiếc khăn lụa quấn hờ trên cổ, hương bỗng nghe rất gần! Phảng phất u hương, ẩn dật và kín đáo. Thật không uổng cả năm dài chờ đợi đến mùa trăng cất rượu Hoàng hoa!

Hoa mãn khai cả hiên nhà, Đã đến ngày hái Cúc, ủ men.
Sớm ngày ngồi trang điểm trước gương, đốt trầm, vấn tóc… Ô hay! một sợi tóc bạc khuất lấp như sương. Chợt nhớ thương vô cùng mùa Thu cũ.

Trăng vàng thơ mộng, tình thơ mộng
Anh uống rượu nồng như ánh trăng
Dù Em có cất trăm vò rượu
Riêng chỉ rượu lòng Em tặng Anh…

(Tình rượu Cúc– Viên Trân)

Trải một chiếc khăn lụa lên nia tre, rắc hoa thật nâng niu lên đấy, hong nia hoa trong bóng râm, mỗi buổi lại đảo hoa thật nhẹ… Ngày một, ngày hai…. Một buổi chiều hoa chợt thơm lừng và ngọt vàng như mật, chiếc khăn lụa nhẹ như tơ mang trọn hồn hoa bỗng chốc làm say đắm cả tâm hồn .

Xay hoa, trộn men, ủ nếp… Nắng mùa Thu không hanh hao mà lâng lâng trên má. Ta đem cả mùa Thu để nấu rượu Thu.

Em mang tình ủ vào men rượu
Rồi đem chưng cất với niềm yêu
Vớt trăng viễn xứ từ viễn mộng
Hái đóa Cúc vàng rắc cô lieu

(Tình rượu Cúc – Viên Trân)

Rượu cất ra rơi thánh thót trên hoa khô, trong veo như hạt mưa, thơm ngát cả hiên nhà. Rượu cất cho ai? Và chờ ai đối ẩm!

Có người bỗng gọi Trác Văn Quân
Giật mình mới thấy bụi mưa Tần
Ngát hương rượu mới màu hoa Cúc
Tư Mã – Phượng cầu, Chàng ở Đâu?

Đàn khảy năm cung sầu ngũ khúc
Mưa buồn tê tái cả trời Ngâu
Lắng nghe hương rượu mùa Thu mới
Mà tưởng Văn Quân gặp Tương Như.
(Trác Văn Quân – Viên Trân)

Một tối hiên nhà trăng lên cao, bên khóm Cúc gầy ẩn dật, Ta bày vò rượu từ mùa Thu năm trước, chén Bạch định mỏng manh xuyên cả ánh trăng, choàng khăn hoa Cúc, tóc thả bờ vai, trân trọng rót chén Hoàng hoa cùng Chàng đối ẩm. Chén rượu vàng hay trăng vàng ngủ say trong đó mà sao nghe tình ý mang mang.

Một chén lung linh màu hoa Cúc
Em nâng nhè nhẹ một vầng trăng
Một chén mênh mang hồn thơ cổ
Huynh cười hào sảng uống trăng tan

( Hoàng hoa tửu – Viên Trân)

Mùa cứ trôi qua, áo lụa có phai màu mà khăn hoa Cúc chẳng phai hương. Rượu Hoàng hoa muôn đời vẫn đa sầu đa cảm. Ta còn hoài nhớ Thu xưa.

Ẩn Phương Cư – 08-07-2011 Viết cho Anh và cho một mùa Thu cũ

Viên Trân

BÌNH LUẬN/ COMMENT

Please enter your comment!
Please enter your name here